Pháp sư

Tọa Đàm 35


 

HỘ NIỆM LÀ MỘT PHÁP TU

(Tọa Đàm 35)

 

 Nam Mô A-Di-Đà Phật,

Trong thời gian này, Niệm Phật đường đang nói về cái phương pháp hộ niệm để cho chúng ta ai ai cũng nắm cho thật vững cơ hội vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Trong pháp niệm Phật có rất nhiều hình tướng niệm Phật chứ không phải có một. 

Thật Tướng Niệm Phật.

Quán Tưởng Niệm Phật.

Quán Tượng Niệm Phật.

Trì Danh Niệm Phật. 

 Nhiều lắm! Mà chính ra, chúng ta đang nói về trì danh hiệu A-Di-Đà Phật để niệm, tại vì cáiphương pháp này nó hợp với tất cả chúng ta. 

“THẬT TƯỚNG NIỆM PHẬT”. Sự thực là chính cái tâm của ta là Phật. Tất cả chư vị đồng tu ở đây ai cũng là một vị Phật hết, không ai là phàm phu cả. Chỉ tại vì chúng ta không có nhận ra cái chỗ này, không chịu đi làm Phật, mà cứ đành làm phàm phu! Những người trẻ, thì nghĩ rằng mình còn sống lâu cho nên mừng. Cái mừng này là vì mê muội mà mừng, chứ thực ra không trước thì sau cũng chết, chết rồi tiếp tục đầu thai làm phàm phu! Không chịu trở về với cái TỰ TÁNH -THẬT TƯỚNG của chúng ta. Những người già, bệnh lên bệnh xuống, sợ chết! Cứ nghĩ rằng hy vọng mình có thể sống thêm vài năm nữa, là tại vì những người già này cũng không chịu trở vềvới cái THẬT TƯỚNG LÀ PHẬT của mình để hưởng an vui Cực Lạc, mà cứ trông chờ tiếp tụclàm PHÀM PHU! Phàm phu trong đời này kéo thêm vài năm nữa chịu khổ, rồi mê muội không chịu đi về Tây Phương để hàng vạn kiếp sau tiếp tục làm phàm phu đọa lạc. 

Chính vì vậy, khi chúng ta ngồi được ở đây, nói lên những lời này mong cho chư vị giật mình tỉnh ngộ ra “Chính ta là một vị Phật, không phải là một phàm phu”. Chúng ta có chịu liệng đi cái lớp phàm phu xuống hay không? 

Ví dụ như khi chúng ta bệnh, chúng ta có sợ chết hay không? Nếu mà chúng ta sợ chết, tức làtiếp tục sau khi chết, vì tham cái thân mạng này, mà nó kéo luôn vào trong những đường sanh tửđể chịu nạn. Nếu ta thấy rằng ta có cái đại họa chính là cái bản thân này. Cái bản thân này nó trì cái huệ mạng chúng ta lại, nó không cho chúng ta thoát nạn, thì trước cái chết người ta thì sợ, còn ta trước cái chết ta phải biết con đường đi về Tây Phương. Ta trở về với CHÂN TÂM TỰ TÁNH của chính mình là một vị Phật thần thông diệu dụng, phước báu, trí huệ viên mãn mà mình không hay! 

Khi ta chắp tay niệm Phật, quý vị nên nhớ là niệm Phật để ta trở về với Phật! Trên cõi Tây Phương có A-Di-Đà Phật, Quán-Âm, Thế-Chí, các Ngài đã trở về được với Thực Tướng của quýNgài. Quý Ngài đang chờ chúng ta lên trên đó, cũng trở về với Thực Tướng của ta giống như quý Ngài, để mà chúng ta đi khắp mười phương pháp giới cứu độ chúng sanh. "THẬT TƯỚNG NIỆM PHẬT" chính là vậy! 

Tuy nhiên, vì nghiệp chướng chúng ta đã lỡ làm ra quá nhiều, nên khi nói về lý đạo cao siêuchúng ta làm không tới... Xin chư vị bây giờ quyết lòng một lòng một dạ nghe lời A-Di-Đà Phật đi,thành tâm niệm Phật để ta về với Phật, ta thành Phật. Ta sẽ giống như Ngài.  

"QUÁN TƯỞNG NIỆM PHẬT" trong cái thời này, cũng không nên làm!... Tại vì “QUÁN TƯỞNG” là lấy cái tâm của ta mà nghĩ, mà tưởng. Chỗ này cũng không hợp với hạng người nghiệp chướng sâu nặng như chúng ta! Quý vị mà tưởng tượng nhiều quá, thì sợ rằng là cái "Vọng Tâm" nó hiển hiện ra mà tưởng! Rất nhiều người áp dụng cái phương pháp này, trong một thời gian rất ngắn tự nhiên thấy Phật hiện ra, thấy những điềm lành ứng hiện liên tục. Họ mừng khấp khểnh! Thì xin thưa, khi mừng khấp khểnh chính là "Động", là "Vọng Tâm"! Cho nên chư Tổ thường khuyên chúng ta không nên áp dụng. 

Bây giờ chỉ còn lại những cái mà chúng ta có thể áp dụng được, là "QUÁN TƯỢNG". Thực ratrong cái Niệm Phật đường này, chúng ta áp dụng triệt để phương pháp “QUÁN TƯỢNG”. Trênbàn thờ chúng ta có ba tôn tượng trang nghiêm, chung quanh chúng ta có những hình tượng để khi đi kinh hành quay hướng nào chúng ta cũng nhìn thấy được Phật. Đó là hình tượngcủa Phật, tượng trưng cho Phật. Chư Tổ nói chúng ta có thể ứng dụng phương pháp này. Trước những giờ phút lâm chung chúng ta cũng có một hình tượng Phật để trước mặt, để có thể NHÌN TƯỢNGQUÁN TƯỢNG, nhìn cái hình tượng đó mà niệm Phật, in sâu vào trong tâm. Khi về nhà, ở nhà thiết lập bàn thờ cũng nên có hình tượng Phật. Thường xuyên: 

Nên nhìn Phật mà niệm Phật hay hơn là nhìn cái tivi mà niệm Phật, hay hơn là nhìn cái hoa màniệm Phật, hay hơn là nhìn cái cảnh trí nào đó mà niệm Phật.  

Những cái đó không có thích hợp, nó không hợp đâu! 

Cố gắng, nếu chúng ta không cố gắng, thì xin thưa thực, một sớm một chiều là xong!... Khi mà cái thời điểm nó đến, không bao giờ báo trước được. Xin chư vị đừng bao giờ nghĩ rằng mình còn khỏe mạnh, đừng bao giờ nghĩ rằng mình còn lâu mà... Không đâu! Hòa Thượng Tịnh-Không nói:"Bạn không có ký giao kèo với Diêm-Vương". Mà Diêm-Vương thực ra cũng không cần ký giao kèo với chúng ta làm gì. Cái số mạng chúng ta đến, "Ba Đầu Sáu Tay" tới dắt chúng ta đi... Thôi chịu thua! Một vị Phật này đáng lẽ quyết tâm niệm Phật đi về Tây Phương thành Phật, lại không chịu niệm Phật, lại trốn tránh niệm Phật... Nhưng mà: 

- Có trốn được “Ba Đầu Sáu Tay” đâu?

- Có trốn với Diêm-Vương đâu?

- Có trốn được với địa-ngục đâu? 

Đến một cái không kịp trở tay! Đành rằng phải chịu đọa lạc hàng vạn kiếp như vậy rồi sau đó mới tính! Tính cái gì? Tính tiếp tục chịu nạn vô lượng vô biên kiếp nữa!... Cho nên, thương cái thân của mình, thì hãy lo mà niệm Phật, hãy quyết lòng mà niệm Phật. Phải tìm ngay một phương pháp nào cụ thể nhất, rõ ràng nhất, đừng có nên chơi vơi... 

 Hồi sáng này, chúng ta nói, nếu quyết lòng đi về Tây Phương đừng có tu theo cái mẫu chung chung. Nhất định tu chung chung không thành kết quả. Có nghĩa là: 

 - Mẹ niệm đi Mẹ!...

 - Ta biết rồi mà… 

Nói "Biết rồi" tức là niệm chơi chơi ở trong đó. 

Có một lần, tôi gặp được những người biết bà Cụ Triệu vinh Phương trong lúc bà Cụ còn sống. Bà Cụ niệm Phật. Bà cứ cầm xâu chuỗi trên tay niệm Phật. Người ta nói có ngày bà niệm được bốn mươi mấy ngàn câu Phật hiệu. Bà cứ niệm liên tục... liên tục... liên tục... liên tục. Ai tới nói gì bà cũng cứ việc ngồi trên tràng kỷ: 

- A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật...

-Thưa Cụ con đi về.  

Bà vẫn cứ tiếp tục niệm Phật. Bà trả lời bằng cách: "A-Di-Đà Phật"... lớn tiếng một chút, rồi sau đó bà cứ: A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật... 

Trong đời Diệu Âm này có gặp những người ở Việt Nam, người ta làm như vậy. Mình kính trọngvô cùng. Mình nể vì vô cùng. Mình nể là tại vì bà cụ này đã Giác Ngộ! Vì đã Giác Ngộ, nên vừa buông chén cơm xuống là cầm xâu chuỗi nhỏ nhỏ trên tay: “A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật”... Mình vào chào Cụ. Cụ đang tiếp tục “A-Di-Đà Phật”, thì Cụ niệm lớn một tiếng “A-Di-Đà Phật”, rồi tiếp tục “A-Di-Đà Phật”... Rõ ràng đây là những người Giác Ngộ! 

Không biết tại sao lại có những người Giác Ngộ làm cho mình phải kính trọng. Trong khi đó: Có những người thực sự đã già! Có những người thực sự đã bệnh! Có những người đã chứng kiếnkhông biết bao nhiêu cảnh vô thường trước mắt!... Mà không chịu sợ! Mà không chịu ngộ! Mà còntham luyến cái thân thịt này... để chịu cảnh phàm phu làm chi? Thường thường, cái số mệnh của mình chưa tới, cầu mong đi sớm trước một buổi cũng không được, thì dại gì mình sợ, mình cầu? Nếu số mệnh đã đến, cầu cho nó dài hơn hai tiếng đồng hồ nữa cũng không được, thì dại gì mà mình sợ? Mình sợ là nên sợ sau khi liệng cái thân này thực sự mình đi đâu? Xin thưa là, cái Chơn Tâm hoặc Thực Tướng của mình là Vô Sanh Vô Tử, là không có chết. Không có chết thì tại sao phải sợ chết? Cái Chơn Tâm Tự Tánh của mình là Phật thì đi về trên cõi Tây Phươnghưởng cảnh Cực Lạc. Tại sao không đi? Ở đây có trăm ngàn chuyện khổ mà tại sao lại tham luyến? Tham luyến để chi? Để rồi tiếp tục đời đời kiếp kiếp chịu khổ! 

Chính vì vậy mà mình thấy nhiều người, khuyên người ta niệm Phật mà người ta không chịu niệm Phật. Mình thương hại!... Thương vô cùng!... Thương mà cứu không được!... Chứ có phải thương mà cứu được đâu! 

Cho nên, xin chư vị khi đã bước vào Niệm Phật Đường này, chúng tôi xin nói thẳng: Một lời nói lànói thẳng về Tây Phương. Một câu khuyên là khuyên thẳng về Tây Phương. Một lời niệm là niệm thẳng về Tây Phương Cực Lạc. Chứ không bao giờ có một điểm nào ngừng lại hết trơn! Tôi chỉ thẳng tới chỗ đó thôi. Nếu chư vị thấy rằng, mình có khả năng về đó để hưởng cuộc đời an vuiCực Lạc, thì nhất định đừng bao giờ hẹn: “Để tối nay tôi mới phát Bồ-đề tâm đi về Tây Phương”. Mà ngay bây giờ phải phát liền. Xin thưa thực, nhiều khi ở trong nhà bước ra ngoài cửa, mình bước lại vô trong nhà không được!… Đó là thực sự! 

 Chính vì vậy, những lời nói chân thành này mong cho chư vị phát tâm ra niệm Phật! Phải làm liền. Cái nghiệp chướng chúng ta nó nặng quá! Dù nó nặng gì nặng, nhưng vẫn nhớ rằng cáiChơn Tâm Tự Tánh của chúng ta là Phật. Là Phật thì bất cứ lúc nào mà ta ngộ ra thì ta về với Phật liền lập tức, chắc chắn như vậy! Không có cách nào khác. Tại vì A-Di-Đà Phật nói, chúng sanh hễ niệm Ngài mười tiếng tha thiết, được vãng sanh về Tây Phương, thì nhất định người này là Bất thối chuyển cho đến ngày thành A Nậu Đa La Tam Miệu Tam Bồ Đề, là thành VÔ THƯỢNG - CHÁNH ĐẲNG -CHÁNG GIÁC! Chỉ có một chút này thôi, ta hưởng an vui Cực Lạcsung sướng đời đời kiếp kiếp mà không chịu làm, lại tham chi cái cõi này? 

 Năm này là 2010, nào là: Động đất, núi lửa, sóng thần... lung tung xảy ra! Rồi năm sau nữa quý vị sẽ thấy. Rồi năm sau nữa quý vị sẽ thấy cái hiện tượng này nó xẩy ra!... Biết chừng đâu chính ta là người vướng nạn trong đó. Lúc đó quý vị mới thấy cõi này là vui hay là buồn?... 

Trong khi kinh Vô-Lượng-Thọ, Phật nói: "Giả sử đại hỏa mãn tam thiên, thừa Phật oai đức tất năng siêu". Giả sử cái quả địa cầu này nó cháy tung hết đi, cả tam thiên đại thiên cháy hết đi, tất cả đều bị bao trùm trong biển lửa đi... người phát tâm niệm Phật cũng thoát được ách nạn đó đi về Tây Phương. Rõ ràng Phật nói những lời Chí Thành - Chí Thiết mà con người không chịu nghe! 

Tham chi cái thân này mà chịu khổ? Trong khi cái khả năng của chúng ta... thực sự đã bước vàoNiệm Phật Đường gọi là Niệm Phật Đường A-Di-Đà, ngày ngày niệm A-Di-Đà, ta thấy con đườngđi về Tây Phương dễ dàng, gọn gàng, thẳng bưng... mà thực sự ta làm được... Tại sao không chịu làm?

 Mong cho chư vị cố quyết lòng một đời này phải trì niệm câu A-Di-Đà Phật ngay trong giờ phút này, từ nay cho đến ngày vãng sanh Tây Phương Cực Lạc. Đừng nên sơ ý nữa. Sơ ý đành phảingậm đắng nuốt cay, ân hận ngàn đời, ngàn kiếp!... 

 A-Di-Đà Phật đang ở trước mặt chư vị mà chư vị nỡ nào đi theo con đường đọa lạc! 

Nam Mô A-Di-Đà Phật!