Cầu lúc lâm chung không bệnh khổ! Có cầu được không? Nhất định có thể được! Cầu lúc lâm chung đứng mà vãng sanh cũng có thể được. Một là lúc lâm chung tự tại, không chút bệnh khổ.
Hai là như vậy để khuyến khích tâm nguyện của người khác. Làm cho người ta nhìn thấy chúng ta ra đi như vậy, họ cũng sẽ sanh tín tâm kiên định với pháp môn niệm Phật.
Ðây chính là “hóa tha”. Tự hành, hóa tha đều làm được rốt ráo viên mãn.
Chúng ta không cầu thứ gì khác trên đời này, chỉ cầu một việc này, nhất định vãng sanh. Nói thật ra, phải tự tại vãng sanh.
Thật sự vãng sanh thì không có bệnh, ngồi mà đi, đứng mà đi, biết trước ngày giờ, biết lúc nào Phật đến tiếp dẫn mới là chắc chắn vãng sanh. Hôm nay chúng ta cầu điều này, có thể cầu được không? Nhất định cầu được!
Chỉ cần bạn làm được những điều trong kinh dạy, thì không có gì mà không cầu được. Ðây là sự thật.
Chúng ta học Phật, tương lai vãng sanh nếu có bệnh thì khó coi lắm. Người ta đứng vãng sanh, ngồi vãng sanh. Chúng ta không thể đứng vãng sanh thì cũng phải ngồi vãng sanh. Hết sức rõ ràng, vô cùng minh bạch, không có bệnh mà đi, thì mới không phụ lòng của Phật.
Bạn chỉ cần tu học theo lý luận, phương pháp trong bộ kinh Vô Lượng Thọ thì chắc chắc làm được việc đó.
Nói thật ra, danh văn lợi dưỡng thế gian, tất cả sự giàu sang, người thông minh đều không cần, mà cần sức khỏe và sống lâu, bản thân phải không sanh bệnh. Trong Phật môn có rất nhiều người lúc chết không sanh bệnh. Lúc vãng sanh, đứng mà ra đi, ngồi mà ra đi, trước khi ra đi còn chuyện trò vui vẻ với mọi người, sau khi trò chuyện xong thì nói với mọi người: “tôi phải đi rồi, các bạn niệm Phật tiễn tôi”. Niệm chưa đến mười phút, mười lăm phút thì ra đi rồi, tự tại biết bao! Phải dựa vào cái gì? Chính là tất cả thiện căn, hết lòng hồi hướng, nguyện sanh Tây Phương. Ðem tất cả thiện căn đều hồi hướng cầu sanh Tây Phương Cực Lạc.
Nam Mô A Di Đà Phật.
PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG.